
Tối hôm ấy, Dương Yến Nhung không chỉ bước vào không gian “Gõ Cửa 90” với tâm thế của một người yêu cái đẹp và trân trọng từng giá trị văn hoá Việt. Ngay từ khoảnh khắc đặt chân vào khán phòng, tôi đã cảm nhận được hơi thở của lịch sử, của ký ức và của một tình yêu áo dài cháy bỏng.
NTK Đinh Văn Thơ không chỉ tổ chức một buổi trình diễn thời trang. Anh đã dựng nên một sân khấu kể chuyện – nơi tà áo dài mềm mại hoà cùng ánh sáng, âm nhạc và bước chân uyển chuyển của người mẫu, để từng mẫu thiết kế trở thành một trang sách sống động.
Mỗi bộ áo dài là một bức hoạ, phảng phất hồn quê và nét duyên dáng của người Việt. Có chiếc áo là sắc đỏ rực rỡ như ngọn lửa mùa lễ hội, có chiếc lại mang gam trầm sâu lắng như buổi chiều thu miền Trung. Sự tỉ mỉ trong từng đường kim, nét thêu là minh chứng cho sự tận tâm và tài hoa của người nghệ nhân.
Ngồi giữa không gian đó, tôi như được du hành qua nhiều thế hệ – từ nét cổ điển của áo dài xưa đến hơi thở hiện đại trong các thiết kế cách tân. Mỗi cái chạm mắt, mỗi tiếng vỗ tay vang lên, là một sự công nhận: Áo dài không chỉ là trang phục, mà là biểu tượng, mà là sự chọn lựa thường xuyên trong life style của tôi.
“Gõ Cửa 90” khép lại, nhưng dư âm vẫn còn đọng lại trong tim tôi. Đó là niềm tự hào, là tình yêu dành cho văn hoá dân tộc, và là lời nhắc nhở rằng – gìn giữ bản sắc không chỉ là trách nhiệm, mà còn là đặc quyền.











